Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_47

Dù mặt đỏ tim đập cũng lén lút xem phim sex vài lần, cho nên đối với cô những bộ quần áo trong hộp này không có gì xa lạ……..

“Mặc vào.” Thiệu Khâm lấy ra một bộ đồ y tá, cười giả tạo ở trước mặt cô, khoa tay múa chân. Quả nhiên anh hiểu rõ bà xã từ đầu đến chân như lòng bàn tay.

Thiệu Khâm nói xong liền cởi quần áo của Giản Tang Du. Giản Tang Du dùng cả tay chân để phản đối, vội vàng bảo vệ bô ngực: “Không được, Thiệu Khâm, chờ một chút.”

Lúc Giản Tang Du vùng vẫy mới phát hiện trên bàn còn có một thứ làm cho cô muốn lên máu não. Cô khó tin đứng lên, lấy một vật đưa đến bên giường: “Đây là cái gì!”

Thiệu Khâm ôm chặt cô từ phía sau, cúi đầu cởi nút áo của cô, cũng không ngẩng đầu lên trả lời thản nhiên: “Là máy quay phim.”

Giản Tang Du hít vào một hơi, cười mỉa nói: “Không phải là anh chuẩn bị quay lại chứ?”

Thiệu Khâm đã cởi xong nút áo của cô, bàn tay nóng bỏng đang bao lấy nơi mềm mại của cô ngắm nghía qua lại. Hoàn toàn không để ý tim Giản Tang Du đang đập thình thịch, trán đầy gân xanh: “Ừm.”

Giản Tang Du không thể nhịn được nữa, xoay người liền đạp người đàn ông kia xuống giường. Tên lưu manh này thực sự càng ngày càng không có giới hạn!

Thiệu Khâm lộ ra khuôn mặt tuấn tú xấu xa, giằng co trong giây lát với Giản Tang Du. Đôi chân dài duỗi ra liền bước lên, hai ba động tác đã cởi váy của cô xuống: “Vậy không quay, mặc bộ đồ anh đưa trước đi.”

Giản Tang Du hít một hơi, ôm lấy cái đầu đang ngoan cố vùi trong ngực cô, nhìn chăm chú vào ánh mắt đen tối của anh: “Nếu anh không muốn con của anh, anh có thể tiến vào.”

Thiệu Khâm nhíu mày: “Mạch Nha được ông nội đón đi rồi.”

Giản Tang Du kéo tay của anh đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói: “Nơi này, có đứa con thứ hai của anh.”

Thiệu Khâm sững sờ nhìn cái bụng bằng phẳng của Giản Tang Du, ngây ra một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt mở lớn khó tin ngẩng đầu lên: “Giản Tang Du! Sao em có thể không nghiêm túc như vậy. Có con cũng không nói cho anh biết sớm, còn để cho anh có cơ hội lột sạch em!”

Thiệu Khâm nói xong liền nghiêng qua một bên kéo chăn mỏng nghiêm chỉnh che cả người cô.

Giản Tang Du không nói gì: “Anh có cho em cơ hội mở miệng đâu.”

Thiệu Khâm ôm vợ hôn mãnh liệt, khuôn mặt không giấu được vui sướng: “Anh sai rồi, lúc nãy anh không nên biến thành lang sói”. Khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự dịu dàng, đáy mắt chứa đầy tia yêu thương, cẩn thận đưa tay vào trong chăn, vuốt ve cái bụng mềm mại: “Bây giờ có cảm giác gì, con có cử động không?”

Khóe môi Giản Tang Du cong lên, nắm tay anh nói nhỏ: “Làm sao nhanh như vậy, bây giờ con còn rất nhỏ.”

Thiệu Khâm không nói nữa, nhìn Giản Tang Du nồng nàn. Sau đó cúi đầu chú tâm hôn môi cô. Sau đó lại trầm giọng thì thầm bên tai cô: “Bà xã, anh sẽ hết sức yêu thương em và con. Cám ơn em đã trở về. Em không biết em trở về bên cạnh anh khiến anh rất hạnh phúc. Nhiều lúc nữa đêm tỉnh lại sợ rằng còn đang nằm mơ, em còn đang ở một chỗ rất xa anh…….tiếp tục hận anh.”

Giản Tang Du im lặng nhìn Thiệu Khâm, tay vòng qua ôm anh.

Giản Tang Du bảo Thiệu Khâm đem ném tất cả nội y tình thú này. Thiệu Khâm lại dùng lời lẽ chính nghĩa nói sẽ đem chúng cất kỹ: “Chờ sinh xong em bé, còn có thể tái sử dụng.”

Giản Tang Du lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trăm ngàn lần hi vọng em bé sinh ra đừng di truyền gien của ba nó!

Mạch Nha đặc biệt phản đối chuyện có em trai nhỏ! Vì thế Thiệu Khâm và Giản Tang Du đấu tranh tư tưởng rất lâu. Cuối cùng nó đau lòng thu xếp quần áo của mình nói muốn đi khỏi nhà.

Lúc đó Giản Tang Du đã bảy tháng, thân thể rất nặng nhọc. Thiệu Khâm lo lắng Mạch Nha gây sự sẽ làm Giản tang Du cực kỳ vất vả. Vì thế chiều theo ý của thằng nhóc kia thu xếp hành lý bỏ vào thùng xe: “Đưa con tới nhà ông nội”

Lập tức hai mắt Mạch Nha đẫm lệ hóa đá tại chỗ, đây là ba thực sự không cần cậu nữa sao?.

Thiệu Khâm nhìn thấy bộ dạng kia của con trai liền đau lòng, ngồi xổm trước mặt nó kiên nhẫn giải thích: “Ba mẹ sẽ không vì em bé mà không thương Mạch Nha, Mạch Nha của chúng ta hiểu chuyện, ba mẹ sẽ vẫn yêu thương con.”

Mạch Nha xoa xoa cái mũi, nước mắt lã chã rơi xuống, cực kỳ đau lòng: “Ba nói dối. Em bé không đáng yêu chút nào. Mẹ vốn rất xinh đẹp, em bé làm cho mẹ trở nên béo, lại còn làm cho mẹ đi đứng vất vả, ăn không vô này nọ, con ghét em bé.”

Thiệu Khâm nhíu mày, một lúc lâu mới nói: “Con trai, trước kia con cũng dày vò mẹ như vậy đó!”

“Nói bậy”. Mạch Nha than thở khóc lóc lên án,:“Sao con lại không biết! Vì ba muốn con thích em bé, lại nói dối gạt con. Con không bao giờ để ý đến ba nữa, con muốn đến nhà ông nội.”

Gân xanh trên trán Thiệu Khâm càng lộ rõ. Cuối cùng thực sự ném con trai tới nhà Thiệu Chính Minh.

Trước lúc Thiệu Khâm đi Mạch Nha còn tức giận đóng cổng, trực tiếp để cho Thiệu Khâm đi ra ngoài. Ngay cả nước Thiệu Khâm cũng chưa uống, đứng trước cửa trợn mắt nhìn, rốt cuộc thằng nhóc con thối tha này là giống ai!

***

Tất cả quá trình mang thai của Giản Tang Du, Thiệu Khâm đều cố gắng hết sức chăm sóc cô. Trước khi trời tối sẽ về nhà, chủ nhật còn đi học khóa yoga cho người có thai với cô. Lần đầu tiên anh cảm nhận được có một sinh mệnh đang lớn lên từng ngày, là chuyện làm cho người ta cảm thấy vô cùng vui sướng, cũng là chuyện vô cùng gian nan.

Thân thể Giản Tang Du không tốt, vì thiếu can xi nên buổi tối chân thường bị chuột rút. Mỗi lần như vậy anh đều mát xa cho cô, chạm vào bắp chân của cô liền không nhịn được đau lòng. Người phụ nữ vì gia đình, vì con cái thật sự phải trả giá rất nhiều nhiều, cho dù anh làm bất cứ chuyện gì đều không thể sánh được.

Nghĩ đến lúc cô mang thai Mạch Nha cũng gặp phải tất cả chuyện này, mà lúc đó bản thân anh hoàn toàn không hề hay biết, áy náy của Thiệu Khâm ngày càng nhiều.

Gần tới ngày dự kiến sinh, Thiệu Khâm còn lo lắng hơn Giản Tang Du. Buổi tối chỉ cần cô hơi cử động là anh lập tức thức dậy. Giản Tang Du an ủi anh: “Không có chuyện gì, đừng lo lắng, cách ngày sinh còn nhiều mà.”

Thiệu Khâm vẫn còn không an tâm. Buổi tối khi ngủ liền ôm cô từ phía sau, thỉnh thoảng bàn tay đặt lên bụng cô cảm giác được em bé đang cử động ở bên trong, bàn tay nhỏ kia vẫn còn nhiệt tình vùng vẫy.

Bé gái nhỏ đã chọn cơ hội tốt chui ra. Bé con đặc biệt chọn sinh ra vào buổi chiều, lúc đó Thiệu Khâm vừa giúp Giản Tang Du làm thủ tục nhập viện phẫu thuật, trước ngày dự sinh hai ngày.

Lúc Giản Tang Du được đẩy ra từ phòng phẩu thuật. Thiệu Khâm mới thở phào nhẹ nhỏm. Nhìn đầu vợ đầy mồ hôi, trong nháy mắt những lời nói ngon ngọt của Thiệu Khâm đều nghẹn trong cổ họng.

Anh cầm bàn tay mềm mại của Giản Tang Du, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Cám ơn bà xã.”

Bánh trôi nhỏ rất ngoan, có thể là do di truyền tính cách hướng nội dịu dàng của Giản Tang Du. Khi khóc đều là đói bụng hoặc tè dầm. Bình thường đều nhắm mắt ngủ. Tính tình này làm cho người lần đầu làm cha như Thiệu Khâm có vẻ thoải mái hơn, không cần nửa đêm thức dậy dỗ con, pha sữa cho con.

Thiệu Khâm không mời dì Nguyệt, cũng không cần Cố Dĩnh Chi giúp đỡ. Chuyện công ty giao cho nhóm trợ lý, còn mình thì mỗi ngày đều chăm sóc Giản Tang Du.

Giản Tang Du rất mất tự nhiên, ngay cả đi vệ sinh đều bị anh ôm đi.

Cố Dĩnh Chi vô cùng thích cháu gái mới sinh, mỗi ngày đều đến thăm vài lần, thái độ đối với Giản Tang Du cũng càng ngày càng thân thiết.

Thiệu Chính Minh dẫn Mạch Nha đi vào, Mạch Nha bĩu môi không thích nhìn cái giường nhỏ ở xa xa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của em, xem thường nói: “ Xấu chết đi được, đó là em gái của con sao?.”

Thiệu Khâm vỗ vỗ đầu con trai, nghiêm túc trả lời: “Trước đây con cũng như vậy đó.”

Mạch Nha nghi ngờ nhìn bánh trôi nhỏ vài lần, chắc như đinh đóng cột không nhận: ” Không thể nào, một chút ấn tượng con cũng không có, ba không được bôi nhọ con.”

Thiệu Khâm: “…………”

Giản Tang Du gọi con trai đến bên giường, lấy tay bánh trôi nhỏ đưa tới trước mặt Mạch Nha, dịu dàng dỗ dành: “Mạch Nha nắm tay em thử xem.”

Mạch Nha chần chờ, cẩn thận quan sát bàn tay nhỏ kia. Nó nhỏ đến khó tin, móng tay cũng có chút xíu. Trong lúc Mạch Nha còn đang do dự, bàn tay của bánh trôi nhỏ đã cầm ngón tay của nó.

Mạch Nha nhìn ngón tay nhỏ của mình bị bàn tay nho nhỏ nắm, trừng mắt ngạc nhiên. Khuôn mặt được bao bọc ở trong kia xừa xấu vừa có nhiều nếp nhăn, nhưng lại cười với nó, thật sự là không đáng yêu!

Nhưng Mạch Nha cảm nhận được cảm giác từ bàn tay nhỏ nhắn kia. Nếu như muốn đánh em bé, em bé cũng không đánh lại được, vậy chờ khi nào em bé lớn lên mới đánh, dù sao cũng còn nhiều thời gian!
 NGOẠI TRUYỆN 5: Mạch Nha và Trần Úc – Gặp lại Mạch Nha thử viết cho Trần Úc một lá thư, sau khi trở lại thành phố N, nó thường nhớ tới những ngày ở vùng quê trong núi. Quả thật cuộc sống chẳng có gì tốt đẹp, nhưng mà khi nghĩ đến Trần Úc trong lòng nó có chút khổ sở.

Không biết khi không có ba mẹ ở bên cạnh chị có vượt qua được hay không?

Nó không nhớ rõ địa chỉ ở đó, chỉ nhớ rõ tên trường tiểu học của Trần Úc, dưới sự giúp đỡ của Thiệu Khâm nó đã bỏ thư vào hòm thư, mỗi ngày chờ đợi Trần Úc hồi âm.

Thời gian mỗi ngày trôi qua quá chậm, Mạch Nha đã trở lại trường học quen thuộc của mình, vẫn còn học chung lớp với Diệp Ân.

Sau khi Diệp Ân nghe xong cuộc gặp gỡ kia thật sự kinh sợ. Hơn nữa còn bày tỏ sự sùng bái về sự dũng cảm của Mạch Nha. Nếu đối với cô bé, bé có thể hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mạch Nha có chút đắc chí, nhìn ánh sáng trong mắt Diệp Ân bất giác khóe môi nhếch lên.

Có thể nhận được thư hồi âm của Trần Úc, Mạch Nha thực sự rất vui. Chữ viết của chị gái nhỏ rất nhỏ nhắn tỉ mỉ. Nội dung hồi âm của cô bé không nhiều, cô bé sống một mình rất tốt, bắt đầu sống chung nhà với cậu. Hơn nữa còn vì việc làm của ba mẹ mà nghiêm túc xin lỗi Mạch Nha, cũng xin lỗi Thiệu Khâm và Giản Tang Du.

Mạch Nha nhịn không được lại viết thư hồi âm cho cô bé. Nó cúi đầu cắn bút viết rất lâu. Cuối cùng viết về những việc sau khi về nhà sống vui vẻ. Những chuyện lý thú khi sống cùng ba mẹ. Nó không biết Trần Úc có thể tiếp tục hồi âm cho mình nữa hay không? Nhưng do tích cách đơn thuần của trẻ con, luôn hi vọng mình có thể gửi đi một phần chúc phúc và hỏi thăm sức khỏe và được đáp lại một chút.

Nơi Trần Úc sống thực sự rất xa xôi hẻo lánh, cho nên một tháng sau đó Mạch Nha mới nhận được tin tức của cô bé.

Trần Úc không nói nhiều lắm, chỉ viết những việc khi sống trong nhà cậu. Và viết thêm một chút về chuyện học hành của mình. Nội dung trò chuyện của đứa trẻ bảy tám tuổi đều xoay quanh chuyện học tập.

Cứ như vậy hai người vẫn liên lạc bằng phương thức cổ xưa này. Hai bên tự kể về tình hình của bản thân. Những gì Mạch Nha miêu tả, đối với Trần Úc hoàn toàn xa lạ, xa giống như không thể chạm vào thế giới.

Mà thế giới của Trần Úc, từ trước đến nay Mạch Nha cũng chưa từng biết đến. Nó nhìn số lượng chữ ít ỏi trong giấy viết thư, liền không e dè viết về tình cảm của mình. Mỗi ngày cãi nhau với Diệp Ân, Mục Tân Tử phiền phức bao nhiêu, Mạch Nha đều phàn nàn với chị gái nhỏ.

Tuy mỗi lần thư của Trần Úc một tháng sau mới được gửi đến, nhưng Mạch Nha thích loại phương thức thụ động này. Ở một góc nào đó trên thế giới, có người tình nguyện nghe tâm sự của mình, loại cảm giác này thực sự rất hạnh phúc.

Lúc mười bốn tuổi, Mạch Nha đã học cấp hai, nó vẫn duy trì hình thức liên lạc này với Trần Úc. Tuy người khác cảm thấy quá sẮ, nhưng mà nó không ngại. Vì trong lòng nó, cảm giác này giống như viết nhật ký. Mặc kệ là có người ta đáp lại hay không, nó đều tình nguyện duy trì hiện trạng như vậy.

Hơn nữa người nghe kia lại rất hiểu nó, hiếm khi nói những lời mà nó không thích.

Lúc này Trần Bưu và Ngô Xuân Mai đã ra tù. Trước giờ Mạch Nha không hỏi qua Trần Úc. Trần Úc cũng không đề cập tới. Có lẽ cũng cảm thấy Mạch Nha không muốn nghe đến tên hai người kia.

Nhận thư của Trần Úc, đã sớm thành một thói quen của Mạch Nha. Cho nên khi thói quen này đột nhiên gián đoạn làm Mạch Nha bắt đầu đứng ngồi không yên. Khi đến bưu điện chẳng có lá thư nào, nó đợi thêm mấy ngày, những vẫn không có thư như cũ.

Cứ như vậy, Trần Úc đơn phương ngừng phương thức liên lạc duy trì mấy năm của nó. Mạch Nha rất khó chịu, thậm chí còn có cảm giác bị người ta vứt bỏ.

Lại qua một tháng, rốt cuộc Mạch Nha cũng không thể chịu đựng được nữa. Trong lòng có luôn tồn tại cảm giác nôn nóng, có có chút phẫn nộ, còn có chút sợ hãi. Tính cách Trần Úc không phải kiểu không từ mà biệt như vậy, có phải gặp chuyện gì hay không?

Cho nên nghỉ hè, Mạch Nha năn nỉ Thiệu Khâm rất lâu. Hơn nữa còn nói chuyện dọa người về tình hình của Trần Úc hết sức gay go. Lúc này Thiệu Khâm cũng nhíu mày, anh biết những việc làm hoang đường của cái thôn lạc hâu này, nói không chừng Trần Úc thật sự gặp chuyện không hay.

Sau đó, Thiệu Khâm nhờ Quan Trì, gián tiếp tìm đến đội trưởng Lưu.

Lúc này Đội trưởng Lưu đã về hưu, rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi đến thôn kia tìm hiểu tình huống, mang về tin tức càng làm cho Mạch Nha lo lắng thêm.

Trần Úc mười lăm tuổi đã bị bức hôn, gả cho một người hơn ba mươi tuổi, ông chủ của một tòa nhà mới được xây dựng.

Hai mắt Mạch Nha đỏ lên, Trần Úc chỉ lớn hơn nó một tuổi, nghiêm túc mà nói thì chỉ có chênh lệch mười tháng. Quả thật nó không thể nào tưởng tượng người bạn cùng lứa tuổi sắp kết hôn với người đàn ông hơn mình mười mấy tuổi.

Thiệu Khâm cũng thật sự không muốn, nhưng mà đây là chuyện nhà người ta. Trên thế giới này mỗi giờ mỗi phút đều xảy ra những chuyện làm cho người ta cảm thẩy bất đắc dĩ. Ngoài ra anh chỉ có thể đau lòng thương xót, cũng không thể giúp được chuyện gì.

Ở cái thôn kia còn giữ biết bao nhiêu điều lạc hậu.

Mạch Nha còn chưa hết hi vọng, quấn lấy Thiệu Khâm nhờ anh giúp đỡ. Thiệu Khâm nghiêm túc hỏi nó: “Ba nên giúp như thế nào?”

Không ngờ Mạch Nha còn nghiêm túc hơn anh: “Ba, chúng ta nhận nuôi chị đi? Chủ yếu là ba mẹ của chị ấy không đối xử tốt với chị ấy. Trần Úc rất phấn đấu vươn lên. Trước kia chị ấy đã nói muốn rời khỏi núi để thi đại học, chắc chắn chị ấy bị ép buộc.”

Thiệu Khâm im lặng đối diện với con trai, cuối cùng rũ mắt cúi đầu đọc tài liệu: “Chắc chắn cha mẹ cô bé sẽ không đồng ý.”

“Cha cho ông ta một khoảng tiền không phải là được rồi sao!” Mạch Nha nổi cáu vỗ một tay lên bàn trước mặt Thiệu Khâm. Khuôn mặt thiếu niên đều khí thế hừng hực: “Coi như cho con mượn được không!”

Thiệu Khâm bất ngờ nhìn con trai, Mạch Nha hơi nhíu đôi chân mày rậm, trầm giọng nói: “Nếu không có Trần Úc, lúc nhỏ con đã phải chịu nhiều khổ sở.”

***

Thiệu Khâm dẫn con trai đến cái thôn lạc hậu kia. Lưu đội trưởng còn dẫn theo một đệ tử giỏi hiện đang học việc mình cùng đi, để đề phòng xảy ra chuyện.

Khi Trần Bưu và Ngô Xuân Mai gặp lại Thiệu Khâm và Mạch Nha vô cùng kinh sợ nhưng không có phản ứng kịch liệt gì. Có lẽ ba năm ở trong tù đã học một chút pháp luật thường thức, lại còn làm việc hiếm thấy là mời ba người vào nhà.

Mạch Nha nhìn căn nhà không có gì biến hóa, tưởng tượng sinh hoạt vài năm nay của Trần Úc. Bỗng nhiên……rất muốn nhìn thấy dáng vẻ hiện nay của Trần Úc.

Trần Úc bị Trần Bưu nhốt trong phòng. Lúc cô bé từ trong phòng đi ra, tim Mạch Nha đập hơi nhanh.

Cô gái nhỏ trong trí nhớ của nó đã hoàn toàn lột xác thành một dáng vẻ khác. Nó thẫn thờ trong giây lát, ánh mắt dừng hơi lâu trên người cô bé. Cô gái mười lăm tuổi đã phổng phao thành một thiếu nữ rất xinh đẹp.

Trần Úc không xanh xao vàng vọt giống như trước đây. Bây giờ dáng người của cô bé thon dài, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt đen nhánh mơ màng tinh khiết của trẻ em ở trong thôn mới có.

Cô bé nghi ngờ nhìn Mạch Nha, rất nhanh liền lập tức nhận ra nó.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, nhanh chóng di chuyển tầm mắt. Cho dù trên giấy nói chủ đề bí mật gì, bây giờ gặp mặt vẫn có chút xấu hổ không biết nên làm thế nào.

Thiệu Khâm nhìn Trần Bưu, anh đề cập đến mục đích mình đến đây. Quả nhiên Trân Bưu liền từ chối.

Thiệu Khâm yên lặng vài giây bổ sung thêm: “Tôi có thể giúp cô bé học đại học. Nếu anh để cho cô bé bỏ học lập gia đình vào tuổi này. Trần gia các người cả đời chỉ biết sống như thế này. Nếu cho cô bé một cơ hội, có lẽ có thể thay đổi vận mệnh.”

Trần Bưu nhíu mày, lúc này có một bé trai cầm một phong thư đi vào. Tuổi còn nhỏ nhưng trên mặt đầy vẻ thù địch, không lễ phép ngồi xuống đối diện mọi người: “Các người là ai?”

Ngô Xuân Mai lập tức nghênh đón, thái độ cực kỳ suồng sã: “Con trai đã về rồi, lát nữa mẹ làm thức ăn ngon cho con.”

Đội trưởng Lưu im lặng nhìn đứa nhỏ vài lần, nghiêm túc nói với Trần Bưu: “Trần Bưu, không phải là cậu ngựa quen đường cũ chứ?”

Trần Bưu biết ý đội trưởng Lưu, vội vàng giải thích: “Ông đi bệnh viện xét nghiệm đi, đây chính là con trai ruột của tôi.”

Mạch Nha liếc mắt nhìn Trần Úc bên cạnh. Từ đầu đến cuối ánh mắt của cô bé đều bình tĩnh nhìn ra cửa. Dường như nó có thể đoán được hết tất cả mọi chuyện trước mắt. Trần Bưu có con trai, liền không muốn con gái “lỗ vốn” này nữa, nói là gả ra ngoài, kỳ thật là muốn tạo điều kiện tốt cho con trai mình?

Ở trong mắt bọn họ, người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi kia rõ ràng có thể gọi là người giàu có.

Thiệu Khâm còn chưa kịp nói chuyện. Mạch Nha liền mở miệng: “Ông đã không thèm để ý tới tương lai của Trần Úc, người đàn ông kia cho ông bao nhiêu tiền sính lễ, tôi cho ông gấp hai lần, sau này Trần Úc theo tôi.”

***

Vừa dứt lời, trong phòng ai cũng kinh hãi nhìn chàng thiếu niên hướng nội này. Trần Úc lại càng trợn to đôi mắt ngấn nước nhìn nó không hề chớp mắt.

Mạch Nha liền nhếch khóe môi nhìn cô bé, trong mắt lóe lên ánh sáng ấm áp.

Cuối cùng Thiệu Khâm đưa cho Trần Bưu mười vạn nhân dân tệ, rồi dẫn Trần Úc đi.

Trần Úc ngồi trong xe, nhìn cái thôn mà mình sống từ nhỏ càng ngày càng xa, mà cánh cổng “nhà” của cô bé thì trống không không một bóng người.

Cha của cô bé không hề đi ra nhìn cô bé một cái, mẹ của cô bé cũng không.

Đáy mắt Trần Úc hơi nóng lên, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác. Cô bé dùng tay phải nắm chặt lòng bàn tay trái. Nỗi đau đớn sâu sắc làm cho cô bé phải cố gắng nén xuống từng hồi chua xót. Cô bé phải kiên cường đứng lên, muốn chứng minh cho mọi người thấy mặc dù cô bé là con gái cũng không thua kém bất cứ người nào.

Trần Úc theo Thiệu Khâm và Mạch Nha về tới Thiệu gia. Bởi vì sinh bánh trôi nhỏ nên họ đã chuyển nhà, là kiểu nhà lầu xinh đẹp sạch sẽ. Trần Úc đứng ở cửa có chút tự thẹn mình thật dơ dáy.

Thiệu Khâm vào nhà ôm hôn Giản Tang Du và con gái. Mạch Nha quay đầu nhìn vẻ mặt thận trọng của Trần Úc, đi qua cầm tay cô bé dẫn vào trong: “Vào đi, sau này nơi này sẽ là nhà của chị.”

Trước khi Thiệu Khâm trở về đã gọi điện thoại cho Giản Tang Du. Sáng sớm Giản Tang Du và bánh trôi nhỏ đã đi siêu thị mua cho Trần Úc quần áo và đồ dùng hàng ngày mới.

Nhìn căn phòng tràn đầy ánh mặt trời giống như trong cung điện, Trần Úc nắm chặt tay. Cô bé quay đầu nhìn Mạch Nha, nói câu đầu tiên kể từ khi gặp Mạch Nha tới nay: “Cám ơn em.”

Lúc ấy bánh trôi nhỏ chỉ mới có năm tuổi, người cũng như tên, bộ dáng trắng nõn nà tròn vo giống như bánh trôi ngon miệng. Đứa bé tò mò đối diện với chị gái nhỏ mới tới, nhiệt tình dẫn Trần Úc đi tắm rửa thay quần áo, lại còn nhắc chiếc ghế nhỏ đến một góc trong phòng tắm, chỉ vào mấy sấy: “Chị, làm khô tóc.”

Trần Úc không biết dùng, cầm lên nghiên cứu.

Bánh trôi nhỏ cũng không biết. Bé chỉ biết mỗi lần mẹ tắm xong, ba đều cẠlên thổi tóc cho mẹ, tóc mẹ rất nhanh không còn dính nước.

Bánh trôi nhỏ cau mày nhìn một lúc, nhanh trí, chạy tới phòng anh trai, nắm ngón tay của anh kéo ra ngoài.

Mạch Nha đang tán gẫu QQ với Diệp Ân, rất không vui khi bé con quấy rầy mình: “Anh không rảnh, em tự mình chơi đi.”

Bánh trôi nhỏ bĩu môi nói: “Chị không biết làm khô tóc.”

Mạch Nha biết bánh trôi nhỏ đang nói máy sấy, nghĩ lại Trần Úc thật sự không biết dùng cái kia, vì thế liền ôm bánh trôi nhỏ đi đến phòng khách.

Đi vào lại nhìn thấy Trần Úc đã thổi tóc rồi, cô bé đã thay áo sơ mi đơn giản và quần Jean, nhìn gọn gàng sạch sẽ. Khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết hơi ửng đỏ. Từ trong gương cô bé liếc nhìn Mạch Nha một cái, đôi mắt đen nhánh lộ ra vài phần nghi ngờ.

Mạch Nha khôi phục lại tinh thần, ho khan: “Đến xem cậu tắm rửa sao rồi, chờ một chút nữa xuống lầu ăn cơm.”

“Ừm!”. Trần Úc trả lời xong lại tiếp tục xoay người sấy tóc. Bây giờ vóc dáng của cô đã khá cao, cao không khác Mạch Nha lắm. Trong lòng Mạch Nha hơi không thoải mái, con gái cao như vậy để làm gì, nó ghét nhất nữ sinh có vóc dáng cao!

Sau khi Mạch Nha về phòng liền phát hiện QQ của mình đã bị Diệp Ân càn quét. Trước lúc nó đi không nói, lúc này đều là tin Diệp Ân nhắn sang.

Về sau toàn là mấy tin Diệp Ân bắt đầu nổi nóng, chất vấn nó có phải là nó lo chơi game không để ý tới cô bé?

Mạch Nha vô cùng bất đắc dĩ, đành phải nói là vừa rồi em gái quấy rối, rồi lại nhắn vài tin dỗ dành Diệp Ân.

Xem như Trần Úc đã chính thức sống ở nhà họ. Giản Tang Du đi làm thủ tục nhập học cho cô bé, học cùng trường với Mạch Nha, nhưng mà không cùng lớp. Ngày đầu tiên Mạch Nha dẫn Trần Úc đi học, Trần Úc có thói quen kêu nó là “em”, Mạch Nha có chút không vui: “Về sau kêu tên của mình.”

Trần Úc khó hiểu nhìn nó.

Mạch Nha nhấn mạnh nói: “Bị một nữ sinh cùng lớp với mình kêu bằng em, rất khó chịu.”

Trần Úc mím môi, một lúc mới nhỏ giọng kêu tên của nó: “Thiệu Y Hàm.”

Trần Úc kêu tên của nó. Nhưng mà Mạch Nha nhanh chóng phát hiện trong nhà họ, Trần Úc sắm vai nhân vật có vấn đề. Sau khi tan học nếu nó chơi bóng, Trần Úc sẽ đứng bên cạnh giúp lần lượt cầm nước và quần áo giúp. Sau này Diệp Ân phát hiện thì không vui, Mạch Nha liền giải thích bao quát với cô bé ý nghĩa bên trong của việc làm này.

Trần Úc liền không làm như vậy nữa, mà ở trong phòng học làm bài tập, đến khi Mạch Nha tan học cùng về nhà.

Nếu như Mạch Nha đi cùng Diệp Ân, cô bé liền đi trước. Cô bé đi trước nhưng không về nhà mà là giúp đỡ đi nhà trẻ đón bánh trôi nhỏ.

Sau khi đi nhà trẻ đón bánh trôi nhỏ về lại không lập tức bắt đầu làm bài tập, mà là phụ người giúp việc làm việc nhà.

Mạch Nha nhíu mày suy nghĩ rất lâu, hành vi này là kỳ quái ở chỗ nào? Vì sao nó cảm thấy không thoải mái? Mãi đến khi bánh trôi nhỏ ngọt ngào ngây thơ nói với nó: “Anh, sao chị lại giúp em giặt quần áo, không phải nhà có dì giúp việc đó sao?”

Lúc này Mạch Nha mới tỉnh ngộ, không phải cô bé cho rằng tới nhà nó làm người giúp việc chứ?

Mạch Nha ngăn Trần Úc trước cửa phòng, trịnh trọng nói với cô bé: “Trần Úc, lời này tớ chỉ nói một lần, cậu nghe cho kỹ. Cậu ở nhà chúng ta, không phải là người giúp việc của tớ, không ai muốn cậu làm mấy việc kia. Cậu cần phải lo tự mình cố gắng học tập cho tốt để thay đổi vận mệnh của bản thân. Chứng minh cho mọi người thấy cậu không hề thua kém người khác.”

Trần Úc lẳng lặng nhìn nó, vài giây sau khóe môi hiện lên ý cười nhợt nhạt: “Tớ biết rồi.”

***

Quả thực là Trần Úc không làm những chuyện dư thừa nữa, dần dần bắt đầu hòa hợp với gia đình của nó. Từ khi mười bốn tuổi, bên người Mạch Nha luôn có một cô gái tên Trần Úc. Nó hiếm khi coi cô bé là chị gái. Tuy Trần Úc có dáng cao gầy, nhưng mà khuôn mặt xinh xắn lộ ra nét đơn thuần và dáng vẻ ngây thơ.

Có lẽ do cô bé từng trải qua cuộc sống khó khăn ở nơi ấy. Cho nên trong tiềm thức Mạch Nha luôn dùng nhiều tâm tư suy nghĩ cho cô bé. Chú ý nhiều tới những hoạt động sinh hoạt của cô bé, thậm chí ngay cả băng vệ sinh của Trần Úc đều là Mạch Nha chủ động nói với Giản Tang Du.

Mạch Nha hơi thẹn, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó lại nói: “Lúc dẫn bánh trôi đi siêu thị nhìn thấy.”

“Con lại còn đi dạo đến nơi bán đồ dùng băng vệ sinh của phụ nữ”. Giản Tang Du cố tình ghẹo nó, cúi đầu chải tóc cho bánh trôi nhỏ.
 NGOẠI TRUYỆN 6: Mạch Nha VS Trần Úc (2) động tình Trần Úc đã sớm biết Mạch Nha thích Diệp Ân.

Từ lúc bọn họ bắt đầu thư từ qua lại, trong những bức thư mà Mạch Nha gửi cho cô luôn nhắc tới tên của cô bé này. Cho nên lần đầu tiên gặp Diệp Ân, Trần Úc đã không nhịn được lén quan sát đánh giá cô gái đó.

Cô gái này hoàn toàn bất đồng với cô, là một cô gái khả ái, gương mặt rất xinh đẹp.

Trong trí nhớ có hạn của cô, cô chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp hơn Diệp Ân. Cùng hình ảnh cô bé và Mạch Nha đứng chung một chỗ cũng rất hài hòa, thoạt nhìn rất xứng đôi.

Thỉnh thoảng Diệp Ân lại nổi tính trẻ con giận dỗi. Trần Úc đã nhìn thấy rất nhiều lần. Lúc cô bé tức giận khuôn mặt nhỏ luôn phồng lên ửng hồng. Đôi mắt đen nháy như phủ một tầng sương mỏng nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng êm ái.

Mạch Nha cũng không phải là một chàng trai trầm tính. Cậu có thể nổi cơn lên chỉ vì một chút chuyện không hài lòng, cho nên Trần Úc biết Mạch Nha thật sự rất thích Diệp Ân .

Bởi vì cậu luôn vô điều kiện nuông chiều Diệp Ân. Lúc Diệp Ân tức giận cậu sẽ nhỏ giọng dỗ dành cô bé. Lúc nói chuyện với cô bé vẻ mặt của cậu luôn chú tâm, giọng nói trầm ấm dễ nghe. Cậu rất khi dịu dàng với ai như vậy.

Trần Úc luôn không quá thân mật với Diệp Ân. Nhưng vì quan hệ với Mạch Nha, theo bản năng cô cũng sẽ đối xử tốt với Diệp Ân. Thỉnh thoảng, sâu trong nội tâm cô lại có một chút hâm mộ. . . .

Ở nhà họ Thiệu cô vẫn duy trì thái độ cẩn thận như cũ. Đối với mỗi người đều tốt đến mức khiến họ không khỏi suy nghĩ. Mạch Nha biết đây là phương thức biểu đạt sự cảm kích của Trần Úc. Cậu vốn muốn nói cô không cần phải làm như vậy. Nhưng sau đó lại chậm rãi thản nhiên đón nhận. Cậu yêu cầu càng nhiều, Trần Úc càng không được tự nhiên.

Chẳng thà cô tự lo cho cuộc sống của mình còn hơn.

Quan hệ của Trần Úc và Mạch Nha vưa giống người thân vừa giống như bạn bè. Thỉnh thoảng hai người cũng đùa giỡn giống như những bạn bè cùng trang lứa. Nhưng vẫn luôn có gì đó không tự nhiên. Mạch Nha không biểu hiện sự dịu dàng giống như lúc dỗ dành Diệp Ân, thậm chí có lúc còn thể hiện tất cả tính cách trước mặt Trần Úc.

Có lẽ giữa người và người chính là như vậy, luôn luôn vô tư bộc lộ tính cách với một người.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .